22.12.25 An Yên
Hôm nay là Noel, cũng là ngày thứ 5 sau khi chúng ta thật sự chia tay rồi. Lần chia tay này khác với lần trước nhiều lắm. Anh đã không còn sốt sắng gọi điện cho em để xác nhận rằng em có thật sự muốn chia tay không mà chỉ nói lời cuối qua tin nhắn. Anh cũng không còn liên lạc gì với em nữa, cũng chẳng cập nhật hay nói gì. Em cứ nghĩ em đã hết cảm xúc với anh rồi nhưng người ta nói đúng, chỉ khi buồn chúng ta mới biết mình muốn gì. Em đã nhớ anh rất nhiều. Ngày đầu tiên em đã khóc không ngóc đầu dậy nổi. Em tự thu mình và nhớ anh, em chẳng muốn đi đâu cũng chả muốn làm gì, chỉ vật vã khóc vậy thôi. Em đã tự trách mình nhiều lắm vì đã bao lần làm tổn thương anh. Em hối hận khi nhớ đến khuôn mặt nhiệt tình, chân thành đó của anh. Sang ngày thứ 2 thì em phải đi làm, nên em đã bật khóc luôn ở chỗ làm vì có bà tổ trưởng ở văn phòng vô duyên vô cớ hỏi em về Đà Nẵng nhiều đến vậy. Em sống ở Hà Nội mà, ai biết được. Ngày thứ 3 thì em bắt đầu thấy ổn ổn rồi, tưởng chừng như hết khóc đến nơi rồi